30/11/09

ĐỒNG NAI: XÉT XỬ SƠ THẨM 46 NÔNG DÂN LONG HƯNG

.



Hôm nay, Tòa án tỉnh Đồng Nai sẽ "xét xử sơ thẩm công khai" 46 bị cáo nông dân xã Long Hưng (huyện Long Thành, Đồng Nai). Những nông dân này bị truy tố các tội danh “cố ý làm hư hỏng tài sản”, “hủy hoại tài sản”, “gây rối trật tự công cộng”, “tàng trữ trái phép vũ khí quân dụng”, “trộm cắp tài sản”, “tiêu hủy tài liệu của cơ quan nhà nước” và “xúc phạm quốc kỳ”. Dự kiến phiên tòa sẽ diễn ra từ ngày 30/12 đến ngày 10/12/2009. 


Báo Tuổi Trẻ ngày 30/11/2009 cho hay chủ đầu tư dự án này là Hợp tác xã dịch vụ nông nghiệp tổng hợp Đồng Nai, nhưng trước khi xảy ra vụ "tức nước vỡ bờ" này 10 tháng, ngày 05/05/2008, website Bộ Xây DựngUBND tỉnh Đồng Nai thông tin chủ đầu tư dự án này là Công ty Cổ phần An Phú Long, Công ty Vina Capital và Tập đoàn Keppel Land - Singapore. 


Số hộ dân bị giải tỏa trong Dự án này là "Khoảng 730 hộ, trong đó có 262 hộ thuộc diện bị giải tỏa trắng", diện tích đất đai bị thu hồi là hơn 700 hecta.


Đêm 18 rạng 19/2/2008, người dân xã Long Hưng thành phố Biên Hòa Đồng Nai đã đánh trả lại đoàn cưỡng chế giải tỏa đất của người dân. Hàng ngàn người dân đã lật 5 xe công an xuống ruộng phá hỏng, đốt một xe. Xe cứu thương bị phá nát. Dân tập trung bao vây UBND xã đánh bà Chủ tịch gần chết, đốt luôn UBND xã. Chính quyền điều động rất nhiều CA đến nhưng cũng một số bị thương một số cởi áo nhảy sông trốn. Hơn 400 bộ đội xuống để ngừa xung đột gia tăng. Bốn giờ sáng mới vãn hồi trật tư và cho xe cẩu các xe bị dân phá hỏng về. Đến 3 giờ chiều chính quyền đã bắt hơn 100 người."


Báo Người Lao Động ngày 19/2/2009 có đăng tin về sự việc này nhưng bài báo chỉ tồn tại trên mạng được hơn 30 phút rồi giật xuống, không tờ báo "lề phải" nào đăng tin này cả. 


Diễn biến và kết quả phiên tòa sắp tới thế nào, đề nghị quý vị nào có điều kiện đến xem xét xử tường thuật tiếp.


Tạ Phong Tần


____________


Xem thêm bài cũ liên quan:


Nông dân "tức nước vỡ bờ" ở Đồng Nai?
Vì sao nông dân Hưng Long "nổi loạn"?




Tải bản save báo Tuổi Trẻ ở đây



27/11/09

HÀNG TRƯNG BÀY: USB DỎM, ĐỪNG MUA!




USB 4Gb, giá 250.000đ, mua ngày 29/4/2009, bảo hành 2 năm, bán tại số 179 Cách mạng Tháng Tám, Quận 3, SG, điện thoại: 08. 9292181 và tại số 185 Nguyễn Cư Trinh, Q1, SG, điện thoại: 08. 9207440. 

Sau khi cắm vô cắm ra máy tính được vài lần thì bị tróc nhựa bọc bên hông và chết ngắt. Tại hạ đến địa chỉ trên để yêu cầu đổi cái khác thì nhân viên cửa hàng bỉu tớ "để lại đây khoảng 1 tuần xem thế nào" và "không đảm bảo dữ liệu bên trong, không chịu thì mang đến mấy chổ cứu dữ liệu". Có nghĩa là trong tuần nữa tớ phải tốn tiền xăng, mất công sức, mất thời gian chạy tới chay lui (chưa biết mấy lần) mà kết quả thì... mù tịt xa xăm. Tớ không đồng ý thì họ bỉu tớ đến... Tổng công ty(?!). Nếu tớ làm theo lời nhân viên cửa hàng thì cộng các khoản phí lại hơn 250.000đ nhiều quá, thôi tớ đem USB về trưng bày ở đây cho nó dzui.

Hóa ra có bảo hành cũng như không. Bà con rút kinh nghiệm, đừng mua những thứ "tốt mã rã đám" như thế này. Cứ xài hàng đại hạ giá vài chục ngàn 1 cái 1Gb cho nó "phẻ".




Tạ Phong Tần
.

25/11/09

TIN MỚI NHẤT VỀ ANH ĐIẾU CÀY (22-11-2009)





Năm tháng qua, gia đình anh Điếu Cày không được thăm nuôi gặp mặt dù chị Tân đã hoàn thành nhiều giấy tờ thủ tục phức tạp theo hướng dẫn của cán bộ trại giam, lý do cán bộ trại đưa ra lúc thì "dịch cúm", lúc thì anh Điếu Cay bị kỷ luật.



Ngày 11 tháng 11 năm 2009, chị Tân đến trại giam Z30D (thuộc V26, Bộ Công an) tại Xuân Lộc, Đồng Nai, thì bị đuổi ra ngoài mà không có lý do gì.
Ngày 22 thánng 11 năm 2009 chị Tân cùng con trai là Nguyễn Trí Dũng tiếp tục đến trại Xuân Lộc gặp cán bộ trại giam là Đại Úy Lợi xin thăm thì ông Lợi chỉ cho Dũng vào, và không cho chị Tân vào với lý do “Bộ Công An chỉ đạo như vậy“.


Gặp anh Điếu Cày, cháu Dũng thì mới "té ngữa" ra là trừ ngày 11/11/2009 cháu bận học thi không đi được, tháng nào cháu cũng cùng mẹ đi trại thăm bố nhưng hai mẹ con không được vào thăm; ngược lại, bên trong anh Điếu Cày hỏi sao không có người nhà đến thì được cán bộ trại trả lời Dũng không đến.


Anh Điếu Cày nhắn gởi như sau:


- Cùng khu K2 Z30D (nơi giam giữ anh Điếu Cày có một chị tên Dung, là vợ của anh Hoà đang bị bệnh tim rất nặng nhưng không được điều trị, có nguy cơ tử vong. Nghe anh em cùng bị giam trong phòng anh Điếu Cày (cũng là những ngưòi theo Đạo Hoà Hảo và ăn chay trường) nói rằng anh Hoà là người theo Đạo Hoà Hảo, trước đây anh Hòa đã tự thiêu để đòi tự do dân chủ cho Việt Nam.


- Anh Điếu Cày gởi lởi thăm hỏi và chúc sức khoẻ anh em bên ngoài.


Tình trạng anh Điếu Cày hiện nay rất gày, nhưng tay chân bị phù rất to vì khẩu phần ăn thiếu chất và không được gia đình thăm gặp trong thời gian dài. Có vẻ như khu K2 là nơi để giam giữ những người bất đồng chính kiến như anh Điếu Cày, nhóm anh em Hoà Hảo, anh Nguyễn Ngọc Quang (mới ra tù) …


Nếu ai biết người thân của chị Dung nói trên xin thông tin giúp và yêu cầu can thiệp để chị Dung được đi chữa bệnh.


______


Xem thêm:

Trại giam Z30D (Xuân Lộc) ngụy tạo dịch cúm ở đây



Photobucket
Thông báo "có cúm, cấm gặp"

Photobucket
Xe chuyên dụng chở thân nhân phạm nhân
Photobucket
xx
Photobucket
xx
Photobucket
Tất cả những người có mặt trong ảnh, kể cả trẻ em, đều vào được dù 'có cúm", trừ chị Tân (áo hồng, bế cháu bé).
Photobucket
Thông báo kỷ luật

Nguồn: Blog Thảo Khấu
.

21/11/09

HÃNH DIỆN VÌ ĐƯỢC MẮNG

.



"Một đất nước để cho một bộ phận người dân sống trong những điều kiện đáng xấu hổ và mất phẩm giá là một đất nước không có tương lai" - Nicole Maestracci, Chủ tịch Liên Hiệp Các Tổ Chức Hội Nhập Xã Hội Toàn Quốc, cảnh báo Tổng thống Pháp Nicolas Sarcozy về nạn nghèo đói qua những biểu hiện đáng lo ngại như nạn ăn cắp trong siêu thị, số người vô gia cư... đang tăng lên. (Tuổi Trẻ ngày 16/11/2009).


Nếu ở Việt Nam, khi muốn chạy tội, né trách nhiệm, người ta thường dùng những cụm từ rất chung chung để không ai chịu trách nhiệm cả. Ví dụ như: "tập thể (nhất trí)", "chúng ta" (đã làm thế này, đã làm thế kia)...; thì khi nói với ông Nicolas Sarcozy như thế, cụm từ "Một đất nước..." ông Nicole Maestracci dùng không phải để chỉ toàn thể người dân Pháp, mà bà Maestracci công khai đưa ra thông điệp cảnh cáo rõ ràng: Chính Ngài - Nicolas Sarcozy, đương kim Tổng thống Pháp - người lãnh đạo cao nhất của nước Pháp, Ngài phải chịu trách nhiệm về việc để cho một bộ phận người dân sống trong nghèo đói, ăn cắp vặt trong siêu thị, không nhà ở. Ngài làm cho nước Pháp có nguy cơ trở thành một đất nước lạc hậu, đói nghèo. Ngài là một kẻ không có năng lực quản lý, điều hành đất nước. 


Câu mắng nặng nề quá phải không quý vị? Người bị mắng nếu có lòng tự trọng càng ngẫm nghĩ càng đau.


Thực tế, Công dân nước Pháp ngày nay không có ai thời bình mà bị mất đất, mất nhà, mất ruộng vì nhân họa bên trong; 


Công dân nước Pháp ngày nay không có ai bị bắt bớ, bị vu khống, bị đánh đập, bị tước đoạt tài sản... vì bày tỏ lòng yêu nước, khẳng định chủ quyền quốc gia và sự căm phẫn kẻ xâm lược;


Công dân nước Pháp ngày nay không có ai bị tước đoạt quyền tự do ngôn luận, quyền tự do báo chí, quyền tự do cư trú, quyền tự do đi lại, quyền tự do hành nghề,... mà Hiến pháp và luật pháp vệ bằng cách dùng các loại công cụ bạo lực Nhà nước để: bỏ tù, đuổi việc, cản trở các cơ quan tổ chức không cho nhận vào làm hoặc cản trở cá nhân công dân đó tự lập doanh nghiệp... rồi dùng công cụ báo chí để bôi nhọ một cách bất bình đẳng (khi người ta không có điều kiện để phản kháng, nói theo ngôn ngữ Quyền Anh là "đánh dưới thắt lưng");


Công dân nước Pháp ngày nay không có ai bị Nhà nươc Pháp bắt buộc phải "nhồi sọ" những điều dối trá và bưng bít thông tin;


Công dân nước Pháp không có ai tố cáo tham nhũng thì bị trù dập; 


Công dân nước Pháp không có ai bị người của "tàu lạ" bắt cóc, đánh đập dã man, cướp tài sản... mà bị nhà nước Pháp bỏ rơi không lên tiếng (hoặc sau đó một thời gian bị dư luận lên án quá nên mới lí nhí lên tiếng một cách yếu ớt);


Công dân nước Pháp ngày nay không có ai không phải là người của Quân đội lại bị đùn đẩy cho nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc trong khi Quân đội Pháp thì "án binh bất động";


Công dân nước Pháp ngày nay không có ai ngồi trên vựa lúa mà bị đói quay đói quắt;


Công dân nước Pháp ngày nay không có ai bị "bịt mồm" bằng tất cả mọi thủ đoạn đen tối vì dám nói lên sự thật, vì sự thật ấy là tình trạng yếu kém về quản lý, tha hóa nhân cách, dốt nát, tham quyền cố vị, tham nhũng, mua quan bán chức, vô trách nhiệm... của những bậc "phụ mẫu chi dân";


Công dân nước Pháp ngày nay không có ai bị tước quyền lựa chọn người đại diện của mình vào bộ máy chính quyền, hay bị tước quyền tự ứng cử bằng một thứ công cụ hổng giống ai là "hiệp thương";


Công dân nước Pháp ngày nay không có ai bị cản trở quyền tự do tôn giáo bằng cách hạn chế hoặc tước đoạt cơ sở tôn giáo;


Công dân nước Pháp ngày nay không có ai bị Nhà nước Pháp đùn đẩy cho dân tự chịu trách nhiệm trước thiên tai, lũ lụt, mất nhà, chết người;


Công dân nước Pháp ngày nay không có ai bị cản trở quyền được biết số tiền mình đóng thuế đã được Nhà nước Pháp chi xài ra sao và số nợ quốc gia mình phải trả như thế nào;


Công dân nước Pháp ngày nay không có ai bị Nhà nước Pháp dùng những điều luật mù mờ, không rõ ràng (suy diễn thế nào cũng được tùy ý chí kẻ có quyền) làm bẫy rập để buộc tội;


Công dân nước Pháp ngày nay không có ai đi khiếu kiện vì bị oan ức kéo dài thì bị điều tra lý lịch ba đời, quy cho "bị xúi giục", "ăn tiền nước ngoài", v.v...


Công dân nước Pháp ngày nay không có ai bị "người nhà nước Pháp" cản trở quyền bào chữa bằng cách hăm dọa, vu khống, bắt bớ Luật sư bào chữa;


Công dân nước Pháp ngày nay không có ai bị Nhà nước Pháp tước quyền được xét xử công bằng, bình đẳng bằng các bản án bỏ túi và các phiên tòa "miệng nói công khai, tay đóng cửa Tòa";


v.v...


Hơn một tuần trôi qua, tôi đợi mãi mà không thấy báo nào đăng tiếp (hoặc dân mạng "đồn") thông tin bà Nicole Maestracci đệ đơn báo cáo tình trạng "sức khỏe không tốt" và có ý muốn "từ chức"; cũng không thấy nói Tổng thống Pháp đã ra lệnh cho các tổ chức tình báo Pháp như: RG - Renseignements Généraux (Cục Điều tra), DST - Direction de la Surveillance Territoriale (Cục an ninh nội địa), và DGSE - Direction Générale de la Sécurité Extérieure (Tổng cục an ninh ngoài nước - làm nhiệm vụ phản gián quốc tế) mở cuộc điều tra xem "con mẹ" Nicole Macstracci kia có phải bị tưng tưng, có phải bị "các thế lực thù địch, phản động xúi giục", có phải bị "bất mãn", có phải lý lịch xấu, có phải bị cướp đất, v.v... hay không mà hắn dám ngang nhiên "nói xấu lãnh đạo" Nicolas Sarcozy điều hành, quản lý đất nước yếu kém, "gây hậu quả nghiêm trọng".


Chỉ có "một bộ phận" dân Pháp "sống trong điều kiện đáng xấu hổ và bị mất phẩm giá" là nghèo đói, ăn cắp vặt trong siêu thị, không nhà ở (loại này ở Việt Nam là quá bình thường, chổ nào cũng có), mà Tổng thống Pháp đã bị mắng té tát cho "vuốt mặt không kịp" rồi; giả sử người dân Pháp mà phải sống trong những trường hợp tôi đã liệt kê ở trên chắc ông Nicolas Sarcozy bị "vằm thành chả chiên" mất.


Bị mắng, nhưng ông Nicolas Sarcozy hãy hãnh diện vì được mắng. Nước Pháp của ông Nicolas Sarcozy so ra hơn hẳn bất cứ các kiểu "thiên đường" (chưa ai tận mắt nhìn thấy) được quảng cáo trên trái đất này.


Hạnh phúc thay cho công dân một đất nước mà có người dám mắng "lãnh đạo" như thế, hạnh phúc thay cho công dân một đất nước có nguyên thủ quốc gia biết khiêm nhường lắng nghe "ý kiến khó nghe" mà không chịu "trả thù"! 


Và bất hạnh thay cho công dân một đất nước sống trong tình trạng bị tước đoạt quyền con người (các quyền đương nhiên của con người khi sinh ra là đã có, để phân biệt giữa con người với con vật), tức mất phẩm giá làm người.


Tạ Phong Tần
_________




Đính chính: 


Sau khi "nghiên kíu" lại, tại hạ thấy Nicole Maestracci là "bà" chớ không phải là "ông". Bạn nào đã lỡ đọc "ông" thì nay xin đọc lại là "bà", lỡ đọc "thằng cha" thì nay đọc lại là "con mẹ", bạn nào chưa đọc thì coi như... không thấy. Cảm ơn các bạn đã góp ý.


Dưới đây là chân dung của bà Nicole Maestracci.







19/11/09

THÔNG BÁO: VỀ VIỆC MẠO NHẬN DANH NGHĨA CLB NBTD

.



Tôi vừa được biết có một người nữ tự xưng tên là Bích Cầm, có nick ở Skype là: tinhyeutoquoc, địa chỉ email là: tinhyeutoquoc@gmail.com. Thị là người ở Ottawa, Ontario, Canada, số điện thoại: 289-878-7891).

Với người trong nước, Bích Cầm tự xưng là người của tổ chức xã hội phi Chính phủ FREEDOM HOUSE (có trụ sở tại Washington DC và New York). Ngược lại với FREEDOM HOUSE thì y thị xưng là "Trưởng nhóm CÂU LẠC BỘ NHÀ BÁO TỰ DO".

Vì vậy, tôi trân trọng thông báo với quý vị bằng hữu xa gần biết

CÂU LẠC BỘ NHÀ BÁO TỰ DO ở Việt Nam từ trước đến nay CHƯA BAO GIỜ CÓ "TRƯỞNG NHÓM" hay bất cứ một thứ chức danh nào đại loại như thế. 

Thành viên CLB NBTD luôn dùng họ tên thật, địa chỉ thật khi viết bài và trên blog cá nhân của mình, kèm theo nick name blog mà quý vị đã quá quen thuộc. Ví dụ như: Luật gia Tạ Phong Tần (Blog Công Lý và Sự Thật), Nguyễn Văn Hải (Camera Hoàng Hải, Blog Điếu Cày), Luật gia Phan Thanh Hải (Anhbasg)..... 

Thành viên CLB NBTD không có ai tên (hoặc bút danh) là Bích Cầm cả. 

Tất cả các chức danh, chức vụ gì gì đó do ai đó tự xưng đều là mạo nhận nhằm mục đích không trong sáng.

Sài Gòn, ngày 18/11/2009

Tạ Phong Tần
.

13/11/09

CHUYỆN MỚI MÀ KHÔNG MỚI

.



Gần một tháng nay, báo Tuổi Trẻ đi vào đề tài tuyển dụng trong các cơ quan Nhà nước, từ chuyện "hắt hủi nhân tài" Phan Thị Cảnh ở Nghệ An đến chuyện "bị mất việc vì có trình độ Đại học" của Trần Thị Diệu Hương ở Quảng Bình đến "1.001 chuyện tuyển dụng khó hiểu" được bạn đọc phản ánh xảy ra ở phạm vi khắp cả nước. Theo Tuổi Trẻ "tâm sự" thì đến ngày 12/11/2009, "đã nhận hơn 1.800 phản hồi từ bạn đọc. Trong đó, nhiều người đã kể lại những kiểu tuyển dụng khó hiểu, không minh bạch mà họ chính là nạn nhân.". 


Sự kiện này đối lập mạnh mẽ với sự kiện ông Cao Quang Ánh trở thành Dân biểu người Việt duy nhất tại Hạ viện Hoa Kỳ, một Philipp Roesler - Bộ trưởng Y tế Đức gốc Việt vừa được Chính phủ Đức bổ nhiệm, một Hạm trưởng gốc Việt Lê Bá Hùng, hay một Trung Tá Võ Phi Sơn, Huấn Luyện Viên Phi Hành /Quân Đội MỹNó vừa làm cho người Việt hãnh diện với nước ngoài vừa làm cho người trẻ trong nước so sánh rồi thất vọng về cách sử dụng nhân tài ở Việt Nam.


Thật ra, những kiểu tuyển dụng "khó hiểu, không minh bạch" này rất dễ hiểu và cũng không mới. Năm 2006, tôi đã đề cập đến vấn đề này trong bài "Vấn đề công chức: Còn đó những căn bệnh trầm kha" (Vietnamnet ngày 06/02/2006) "Năm căn bệnh của công chức ở VN" (BBC ngày 04/06/2006) và , trong đó có đoạn:


"Tuy không nói ra một cách công khai, việc xét tuyển, bổ nhiệm vào một chức vụ nào đó không phải chỉ đơn giản căn cứ vào năng lực công tác mà còn xoay qua lật lại xem có phải “ lý lịch” hay không, đương nhiên, việc ưu tiên cho “con anh Bảy” hay “cháu chị Ba” luôn được đặt lên hàng đầu. Công chức không có người “đỡ đầu” đừng mơ tưởng tới một vị trí cao hơn cái ghế công chức đơn thuần đang ngồi.".


Cách đây 10 năm trở về trước, khi khu vực kinh tế tư nhân và doanh nghiệp nước ngoài đầu tư chưa phát triển, sinh viên sau khi tốt nghiệp ra trường không biết chui đi đâu tìm việc, dù không phải đối tượng thuộc "nhóm 5C" cũng phải "cố sống cố chết" chui vào cơ quan Nhà nước làm việc nếu không muốn ăn bám gia đình. Sẳn sàng nhận đồng lương công chức đã trở thành câu cửa miệng: "lương không đủ sống nhưng không ai sống nhờ lương cả". Để rồi sau đó, từ những tâm hồn trong sáng, con tim nhiệt tình cống hiến cho Tổ quốc, lý tưởng cao đẹp... sau thời gian người ta trở thành cái chi chi thì "không nói ra nhưng ai cũng biết".


Ông bà ta đã đúc rút kinh nghiệm: "Đất lành chim đậu". Bạn trẻ bây giờ may mắn hơn thế hệ của chúng tôi ngày xưa, với điều kiện rộng mở hiện nay có rất nhiều cơ hội tốt để lựa chọn nếu bạn thật sự có tài. Vươn lên làm giàu bằng chính chân tài thực học của mình ở một môi trường đa dạng và cạnh tranh, trở thành niềm hãnh diện của gia đình, dòng họ; hay chọn con đường làm một công chức tốt nhưng nghèo, hoặc một công chức "sâu dân mọt nước" nhưng giàu. Bạn sẽ chọn hướng nào?


Ôn cố tri tân, chúng ta thấy nếu ngày xưa cụ Hàn Tín chấp nhận cụ Hạng Vũ "tuyển dụng" mình vào một chân Chấp kích lang ngày ngày vác kích đứng hầu dưới trướng, thì lịch sử đã không có một Nguyên soái - Tề vương Hàn Tín lừng lẫy và không có một triều đại Tây Hán hùng mạnh. Vậy thì những bạn trẻ tài năng có gì đáng để buồn, hãy vui vẻ cảm ơn các bậc "phụ mẫu chi dân" đã đẩy bạn về khoảng trời cao rộng!


Tạ Phong Tần


9/11/09

LÀM CHỨNG CHO SỰ THẬT







" 'Tôi đã sinh ra và đã đến thế gian nhằm mục đích này: làm chứng cho sự thật. Ai đứng về phía sự thật thì nghe tiếng tôi'. Ông Phi-la-tô nói với Người: 'Sự thật là gì?' " (Ga 18, 37-38). Sự thật là gì? Đức Giêsu không trả lời, bởi Người biết rằng lý luận không bao giờ thắng được những kẻ mù quáng, ngang ngược. Nhưng các Tông đồ của Người, và chúng ta, chúng ta biết câu trả lời "Sự thật là gì?". Thánh Phê-rô và Gio-an nói: "Nghe lời các ông hơn là nghe lời Thiên chúa, điều ấy có phải lẽ không? Các ông thử xét xem! Phần chúng tôi, những gì tai đã nghe, mắt đã thấy, chúng tôi không thể không nói ra" (Cv 4, 19-20). 
Phải, sự thật là những điều "tai đã nghe, mắt đã thấy", và không chỉ đơn thuần là nói lên sự việc bạn đã trực tiếp "nghe, thấy", mà phải thấy cả bản chất thực đàng sau sự việc.
Ví dụ: Tôi biết có Giám đốc một công ty tư nhân nọ, luôn nghĩ cách "làm từ thiện" đi kèm theo việc "gõ chuông đánh trống" cho nhiều người biết, tìm cách làm cho nhiều người phải khen mình là người "có lòng, có ruột" với đồng bào. Nhưng chính nhân viên trong công ty của vị Giám đốc này thì bị vắt kiệt sức lao động bằng thủ đoạn kiếm đủ thứ cách buộc nhân viên làm thêm giờ, sẳn sàng bòn từng đồng xu nhỏ trong số tiền lương còm. Nhân viên tháng nào cũng phải "viếng" tiệm cầm đồ để "giật tạm" cái ăn trong khi chờ có lương tháng tới. 
"Khi làm việc lành phúc đức, anh em chớ có khoe khoang cho thiên hạ biết. Vì làm như thế, anh em sẽ chẳng được Chúa ban thưởng, trả công cho. 
Khi bố thí, đừng có khua chiêng đánh trống, như bọn đạo đức giả thường biểu diễn trong hội đường và ngoài phố xá, cốt để người ta khen. Thầy bảo thật anh em, chúng đã được phần thưởng rồi. Còn anh, khi bố thí, đừng cho tay trái biết việc tay phải làm, để việc anh bố thí được kín đáo. Và Cha của anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả lại cho anh em". (Mt 6, 1 - 3). Làm việc thiện mà "khua chiên gióng trống", đích thị là bọn đạo đức giả. Rõ ràng, chính bạn nhìn thấy người ta làm từ thiện. Nhưng sự thật phơi bày đàng sau hành vi từ thiện là một mục đích khác, nếu không thì chẳng cần phải "khua chiêng gióng trống" làm gì. Trách nhiệm chúng ta là phải nhìn nhận thấu suốt bản chất vấn đề đàng sau những lời nói hoa mỹ. 
Chuyện vị Giám đốc công ty này chỉ là chuyện nhỏ. Lại có chuyện lớn hơn là có vị sẳn sàng mỗi lần ra nước ngoài hào phóng tặng gạo cho láng giềng hàng ngàn tấn, trong khi dân trong nước thì đói quay đói quắt, thậm chí mang tiếng là dân "ngồi trên vựa lúa" mà đói, thử hỏi còn gì thê thảm hơn thế nữa. 
Cho nên làm chứng cho sự thật không đơn thuần là bảo vệ quyền nói những điều chúng ta tai nghe, mắt thấy, mà là bảo vệ quyền nói lên bản chất thật bên trong của sự việc chớ không phải chỉ là những biểu hiện hời hợt bên ngoài. Ví dụ: Chúng ta không những thấy mấy chục cái đập thủy điện miền Trung không chỉ đem lại dòng điện thắp sáng, mà phải thấy cả hậu quả xả lũ kinh hoàng của nó gây nên người chết, nhà trôi, tài sản người dân đổ sông đổ biển. Nếu chỉ nói một mặt của thủy điện đem lại dòng điện, mà không nói mặt trái lũ lụt của nó, rồi còn hô hào xây thêm thủy điện... là dối trá, tàn nhẫn, bất lương, mua danh trên sinh mạng người nghèo, bởi lẽ những kẻ có quyền quyết định có bao giờ phải sinh sống dưới chân đập thủy điện đâu.
Tuy nhiên, làm chứng cho sự thật không dễ. Trong một xã hội đầy rẫy những dối trá, thủ đoạn, thực hư hư thực không lường, quyết định làm chứng cho sự thật là quyết định đối mặt với nguy hiểm. Không phải bây giờ, mà ngay từ thế kỷ I, Thánh Gio-an đã viết:

"Ai sánh được với con thú, ai giao chiến cùng nó được? Nó được ban cho cái miệng nói những lời kiêu ngạo phạm thượng; và nó lại được quyền làm việc trong bốn mươi hai tháng. Vậy, nó mở miệng ra nói những lời phạm đến Ðức Chúa Trời, phạm đến danh Ngài, đền tạm Ngài cùng những kẻ ở trên trời" (Kh 13, 4). "Tôi thấy một Con Thú khác từ đất đi lên. Nó có hai sừng giống như sừng chiên, và nói năng như một Con Mãng Xà. Nó thi hành tất cả quyền bính của Con Thú thứ nhất, trước mặt Con Thú ấy, và làm cho đất, cũng như những người sống trên mặt đất, thờ lạy Con thú thứ nhất, mà vết tử thương đã được chữa lành. Nó làm những dấu lạ lớn lao, khiến cho ngay cả lửa từ trời cũng rơi xuống đất trước mặt người ta. Nhờ các dấu lạ mà nó được quyền làm trước mặt Con Thú, nó mê hoặc những người sống trên mặt đất, bảo họ tạc tượng thờ Con Thú mang vết thương gươm đâm mà nay đã hồi sinh. Nó được quyền thổi thần khí vào tượng Con Thú, khiến tượng Con Thú cũng nói được và ra lệnh giết những ai không thờ lạy mình. Nó bắt mọi người, nhỏ cũng như lớn, giàu cũng như nghèo, tự do cũng như nô lệ, phải thích dấu trên tay hữu hoặc trên trán. Không ai có thể mua bán, nếu không mang dấu thích đó, tức là con số tương đương với tên nó" (Kh 14, 11-17).
Hãy nhìn quanh mình rồi đối chiếu với lời Thánh Gio-an, bạn sẽ thấy Con Thú ấy, sẽ thấy những điều Con Thú nó gây ra cho mọi người. Con Thú ấy nó có sức mạnh, nó có sự ngang ngược, nó có sự mưu mô, nó có đủ sự tàn ác... để "ra lệnh giết những ai không thờ lạy mình".

Cộng đoàn dân Chúa, những con người chỉ có trái tim mến yêu Thiên chúa và đôi bàn tay không tấc sắt, muốn làm chứng cho sự thật thì phải làm sao trước sức mạnh bạo quyền? 

Trong Thư gởi tín hữu Ê-phê-xô, Thánh Phao-lô viết: 

"Sau cùng, anh em hãy tìm sức mạnh trong Chúa và trong uy lực toàn năng của Người. Hãy mang toàn bộ binh giáp vũ khí của Thiên Chúa, để có thể đứng vững trước những mưu chước của ma quỷ. Vì chúng ta chiến đấu không phải với phàm nhân, nhưng là với những quyền lực thần thiêng, với những bậc thống trị thế giới tối tăm này, với những thần linh quái ác chốn trời cao.
Bởi đó, anh em hãy nhận lấy toàn bộ binh giáp vũ khí của Thiên Chúa; như thế, anh em có thể vận dụng toàn lực để đối phó và đứng vững trong ngày đen tối.

Vậy hãy đứng vững: lưng thắt đai là chân lý, mình mặc áo giáp là sự công chính, chân đi giày là lòng hăng say loan báo tin mừng bình an; hãy luôn cầm khiên mộc là đức tin, nhờ đó anh em sẽ có thể dập tắt mọi tên lửa của ác thần. Sau cùng, hãy đội mũ chiến là ơn cứu độ và cầm gươm của Thần Khí ban cho, tức là Lời Thiên Chúa." (Ep 6, 10-17).


Maria Tạ Phong Tần


.





7/11/09

ĐỘI PHÓ QLTT BẠC LIÊU BỊ BẮT VÌ NHẬN HỐI LỘ: RỒI SAO NỮA?

.



"Chiều hôm qua (4.11) Cơ quan điều tra CA tỉnh Bạc Liêu đã bắt tạm giam Trần Văn Khải, Đội phó Đội QLTT số 1 huyện Phước Long về hành vi nhận hối lộ.


Cơ quan Điều tra đã khám xét nhà riêng của ông Khải tại phường 3, thị xã Bạc Liêu từ 17 giờ 50 cho đến 19 giờ mới xong, đồng thời thu nhiều tài liệu quan trọng. Liên quan đến vụ việc này, ông Mai Văn Bình - Đội trưởng Đội Quản lý thị trường số 1 (huyện Phước Long) đã tự thú với cơ quan điều tra".  (Lao Động ngày 05/11/2009).
Việc cán bộ QLTT Bạc Liêu nhận hối lộ đã "nổi danh như cồn" suốt từ trước năm 2001, mà đỉnh điểm là cái chết của anh Trần Chí Hằng (Báo Pháp Luật TPHCM đã có loạt bài phản ánh vụ án này, nhưng lúc đó chưa có báo điện tử). 
Vụ "làm tiền" doanh nghiệp bị vỡ lở khi bà Lưu Bích Phượng (lúc đó là Chi cục phó Chi cục Quản lý thị trường) và Trương Thị Sương tố cáo với các cơ quan chức năng rằng họ chính là nạn nhân của đường dây này. Bà Phượng nói mình bị trù dập vì cố gắng đưa nhóm cán bộ biến chất ra ánh sáng. Bà Sương đâm đơn rằng chồng mình - Trần Chí Hằng - đã bị các đồng sự trong Chi cục Quản lý thị trường giết chết vì không chịu chung đường nhận hối lộ. (VnExpress ngày 24/5/2003). 
Năm 2005, VKSND và TAND Tối cao rút hồ sơ vụ án tai nạn giao thông làm chết anh Trần Chí Hằng (cán bộ Chi cục Quản lý thị trường Bạc Liêu) để nghiên cứu, làm rõ những vấn đề mà hai cấp sơ thẩm và phúc thẩm chưa giải quyết suốt 4 năm qua.

Năm 2001, Chi cục quản lý thị trường Bạc Liêu có quyết định thành lập đoàn kiểm tra về các tiêu cực bị tố cáo và giao cho bà Lưu Bích Phượng (nguyên chi cục phó) làm tổ trưởng. Trong một lần “phục kích”, tổ kiểm tra đã phát hiện một số cán bộ ăn “hụi chết” của các chủ vựa tôm. Sau khi thu thập đầy đủ chứng cứ, bà Phượng và anh Trần Chí Hằng (thành viên tổ kiểm tra) làm báo cáo chuẩn bị trình lãnh đạo Chi cục xem xét.
Đêm trước ngày báo cáo sự việc với lãnh đạo Sở Thương mại và Chi cục, ngày 14/3/2001, trên đường đi công tác về anh Hằng đã bị đụng xe chết tại chỗ với nhiều tình tiết đáng ngờ. Sau khi anh Hằng qua đời, bà Phượng đã báo cáo vụ nhận “hụi chết” cho chi cục trưởng Chi cục quản lý thị trường Bạc Liêu và đề xuất hướng xử lý. Tuy nhiên, vụ việc đã bị chìm xuồng.
Tháng 5/2001, bà Phượng bị kỷ luật xóa tên khỏi Đảng và buộc thôi việc với lý do duy nhất: mượn tiền của nhân viên cấp dưới. Từ năm 2001 đến nay, bà Lưu Bích Phượng và chị Trương Thị Sương (vợ anh Hằng) đã làm đơn khiếu nại gửi các cơ quan công quyền tỉnh Bạc Liêu để đề nghị xem xét nhưng không được trả lời thỏa đáng. Mới đây, Thủ tướng đã có công văn gửi UBND tỉnh Bạc Liêu yêu cầu thanh tra, làm rõ. (Dân Trí ngày 21/9/2005)

VKSND và TAND Tối cao "nghiên cứu" thế nào không rõ, nhưng đến nay nghe nói chị Lưu Bích Phượng và chị Trương Thị Sương vẫn tiếp tục đi kiện để đòi công lý.
Lần này, cán bộ QLTT Bạc Liêu lại tiếp tục bị bắt về tội nhận hối lộ, không rõ việc điều tra sẽ cho kết quả như thế nào. Cứ chờ xem! 
Chi cục QLTT Bạc Liêu là đơn vị trực thuộc Sở Thương mại - Du lịch (nay là Sở Công Thương) tỉnh Bạc Liêu. 


Tạ Phong Tần (Tổng hợp)
______________________


CL&ST tui có quen với chị Lưu Bích Phượng, chị Trương Thị Sương, được hai chị cho xem hồ sơ nên tôi cũng biết nhiều tình tiết "thâm cung bí sử" trong vụ án này.
.




4/11/09

GIẬT MÌNH


.



Công an ở cấp tỉnh, thành phố có một Phòng chuyên về công tác khám nghiệm là Phòng Kỹ Thuật Hình Sự (PC21), cán bộ đi làm nhiệm vụ được chế độ hưởng tiền bồi dưỡng độc hại. Bấy giờ, do cấp thị xã, huyện không được biên chế đơn vị chuyên biệt nên CSĐT, Cảnh sát Hình Sự (CSHS) thường phải kiêm luôn công việc khám nghiệm hiện trường vụ án, khám nghiệm tử thi (tùy theo năng lực của cán bộ Đội đó) nhưng lại không được hưởng đồng "độc hại" nào. Cán bộ Đội CSĐT có trách nhiệm phối hợp với Bác sĩ Pháp Y và ký vào chổ "Điều tra viên  chủ trì khám nghiệm" (oai thiệt) trong mẫu Biên bản khám nghiệm hiện trường, Biên bản khám nghiệm tử thi, dù CSĐT chỉ đi theo "ngó" Bác sĩ Pháp Y làm việc. Mà vụ án thì có thể xảy ra bất cứ lúc nào, ngày nào, giờ nào, nên CSĐT, CSHS khi trực đơn vị luôn luôn ở tư thế sằn sàng, 5 phút sau khi có tin báo là lên đường. Các đồng nghiệp đơn vị khác hay nói đùa là "Nửa đêm chuẩn bị đi ăn thây ma kìa!".


Năm 1994, tôi- cấp hàm Trung úy, công tác tại Đội Cảnh Sát Điều Tra (CSĐT) Công an thị xã Bạc Liêu, tỉnh Minh Hải (tức tỉnh Cà Mau và tỉnh Bạc Liêu bây giờ). 


Vào một đêm cuối tháng (tháng nào bây giờ không nhớ nữa), chắc cũng gần gần đêm 30 nên đầu hôm trời tối lắm. Đêm đó, tôi, một đồng nghiệp khác (không nhớ tên) trực đơn vị Đội CSĐT cùng với anh Trương Quốc Ân - Thượng úy, Đội phó. Gần 23 giờ thì Công an xã Thuận Hòa cầm hồ sơ ban đầu chạy vào báo cáo có anh cán bộ thủ kho treo cổ tự tử chết trong kho thuốc sâu của xã. Anh Quốc Ân vội vàng báo cáo lãnh đạo trực chỉ huy đêm đó là ông Nguyễn Hoàng Gia - Thượng tá, Trưởng CA thị xã và gọi điện thoại báo cho Bác sĩ Pháp Y tên Đĩnh. 20 phút sau, ông Bác sĩ tới. Đoàn khám nghiệm xuất phát từ trụ sở Công an thị xã Bạc Liêu bằng xe máy. Công an xã dẫn đường bằng Honda 67, ông Bác sĩ xe Honda đam, anh Ân chở tôi bằng chiếc Cub 50 màu xanh oách nhất Đội mà anh mua bằng tiền trúng số độc đắc. 


Sở dĩ tôi được "thường xuyên được ưu tiên" đi "ăn thây ma" vì Đội tôi lúc ấy chỉ có duy nhất một mình tôi tốt nghiệp Đại Học Pháp Lý, còn anh em khác toàn tốt nghiệp Trung cấp Cảnh sát tại chức. Khổ nỗi, anh em trong Đội lại nghĩ rằng "nó học ĐH chính quy thì cái gì cũng biết", lại "chữ đẹp dễ đọc", nên hễ có gì khó khăn, phức tạp đòi hỏi trình độ thì mấy anh trong Đội "đẩy" tôi ra "đính kèm", chớ mấy ảnh đâu có ngờ rằng ĐH Pháp Lý chỉ học Luật, có biết gì về pháp y đâu. Mang tiếng "ĐH chính quy" mà nói "không biết" thì cũng ngại quá, báo hại tôi phải luôn luôn gồng mình vượt lên nỗi sợ và nai lưng ra tự học hàng đống sách vở, tài liệu về pháp y muốn ná thở. Nào là "Tìm biết qua xác chết", "Độc chất", "Giám định pháp y trong khoa học điều tra hình sự", "Y Pháp Tử Thi Học", v.v... tôi đều phải cố gắng "tiêu thụ" và "tiêu hóa" cho kỳ hết. Tôi thường đi khám nghiệm với anh Vũ Thế, anh Nguyễn Kim Đồng. Riết rồi cũng quen, nên việc đi sớm về khuya thế này với tôi trở nên bình thường, làm xong về cũng ngủ nghỉ, ăn uống như không có chuyện gì xảy ra. May là trong thời gian làm nhiệm vụ tôi chưa làm sơ sót, lỗi lầm vụ nào. Vì vậy mà anh Quốc Ân liền "đính kèm" tôi theo mà để anh kia ở lại "trông nhà".


Công an xã đưa chúng tôi vào cái kho bằng cây gỗ lợp tôn nồng nặc mùi thuốc sâu. Kho thì rộng mà trong kho chỉ gắn một ngọn đèn điện bóng tròn tỏa ánh sáng vàng vọt, lợt lạt, mờ mờ. Tôi nhìn thấy người chết còn treo lủng lẳng trên dây thừng. Chúng tôi bèn làm biên bản khám nghiệm hiện trường rồi hạ các xác xuống để ông Bác sĩ khám. Chúng tôi lấy dấu vân tay nạn nhân (lúc đó Đội chưa có máy chụp hình), lập biên bản niêm phong đoạn dây thừng. Khoảng 2h giờ sáng, ông bác sĩ viết biên bản khám nghiệm tử thi, ký vào chổ "Bác sĩ pháp y" rồi ông ta đi một mình về trước. Tôi và anh Quốc Ân còn ở lại ghi lời khai một số nhân chứng rồi về sau. Khoảng hơn 3 giờ sáng mới xong. Anh Ân gọi điện báo cáo công việc với chỉ huy. Quy trình làm việc là thế, nếu chỉ huy không có ý kiến gì khác thì đi về, nếu bảo cònthiếu cái kia, thiếu cái nọ, cần làm thêm cái gì, cái gì thì phải làm thêm, trừ phi "ở nhà" có ai đó ra thay thế mình. 


Tôi mệt mõi và buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở ngồi sau xe cho anh Quốc Ân chở về cơ quan. Đầu hôm thì trời tối, nhưng lúc này trăng sáng vằng vặc, đường làng vắng tanh không một bóng người, xe đang chạy bon bon thì tôi nghe anh Quốc Ân kêu "Trời ơi", "Trời ơi" và thắng xe đứng sựng lại. Tôi giật mình mở mắt hỏi "Cái gì vậy?" thì anh Ân chỉ tay ra trước mặt nói: "Thằng mất dạy nào nó đốn cây chuối để ngang đường. Anh chạy lẹ hơn chút nữa thắng không kịp là té xe thấy bà cố". Anh Ân dựng xe bên đường. Chúng tôi bước ra ngó nghiêng xem xét cây chuối. Đây là thân cây chuối hột nên bề tròn nó lớn lắm, đường kính khoảng hơn gang tay. Ngọn cây bị vạt hết lá, thân cây đã được tước bỏ phần lá khô lù xù bao quanh nên nó xanh bóng, trơn nhẵn. Chúng tôi cúi xuống nhìn, thấy nhựa chuối còn chảy ròng ròng thành dòng ở phần ngọn cây. Tôi xanh mặt nghĩ lúc nãy xe bang lên cái thân cây này thì "Mụ nội cũng đội dừa khô" chớ đừng nói hai anh em tôi, số mình cũng còn may. Chúng tôi chửi vu vơ láp dáp mấy câu rồi lên xe đi tiếp. 


Tôi sẽ quên mất câu chuyện này nếu năm 2002 tôi không tình cờ đọc đoạn văn dưới đây trên báo Công an TPHCM và báo Pháp Luật TPHCM:


"Theo tin từ Bộ Công an, các điều tra viên thụ lý vụ án này đã phát hiện nhiều nghi vấn mới liên quan. Trong đó, cơ quan điều tra đã khẳng định Trương Hiền Bảo từng mua chuộc Sơn nhưng không được, và 2 ngày trước khi bị sát hại, Sơn đã bị lãnh đạo là Dương Minh Ngọc thu súng".


Một nhà báo (không nhớ báo nào) còn đặt vấn đề: "Sơn là người giỏi võ, cao to, lúc nào ra ngoài cũng mang súng theo người nên bọn Thọ "đại úy" từ lâu không dám động vào. Tại sao bọn chúng biết được hôm đó Sơn không mang súng mà tấn công và hạ sát Sơn và người bạn đi cùng?". Tôi như người vừa bừng tỉnh sau cơn mê ngủ khi đọc câu này. Ừ nhỉ, đêm hôm khuya khoắt ai rảnh tới mức độ đang ngủ thức dậy ra đốn cây chuối bỏ ngang đường? Ai là người biết giờ đó chúng tôi trở về cơ quan? May mắn cho anh em tôi là lúc đó trăng sáng và anh Quốc Ân còn đủ tỉnh táo để nhìn thấy cây chuối. Suy nghĩ và lờ mờ hiểu được nguyên nhân. Giật mình mà cảm thấy ghê tởm làm sao!


Năm 2007, anh Quốc Ân là Phó Công an phường 1, thị xã Bạc Liêu, mang hàm Thiếu tá. Lâu rồi tôi không về quê, hiện giờ anh làm gì tôi không rõ.


Tạ Phong Tần


___________






Đoạn văn trên trích từ bài "Những tình tiết mới trong vụ giết hại CS Phan Lê Sơn" trên website Việt báo.vn (Trung tâm Báo chí và Hợp tác truyền thông Quốc tế (CPI) - Bộ thông tin và truyền thông) ngày 05/6/2002. Việt báo.vn dẫn nguồn bài này đăng lại từ báo Lao Động. Tôi thì đọc bài này trên báo Công an TPHCM và Pháp Luật TPHCM (báo giấy), nhưng hiện nay vào Google tìm thì chỉ duy nhất Việt báo.vn là còn tồn tại bài này.


Có thể tải bài báo trên trang Việt báo.vn được save lại thành file .mht và .jpg ở đây nếu không xem được ở trang Việt báo.vn: